Phạm Xuân Hùng mang đến một bài thơ đầy cảm xúc với hình ảnh thiên nhiên tuyệt đẹp của Sơn nguyên, thể hiện tình yêu, tiếc nuối và nỗi buồn trong lòng người.
Sơn nguyên và tâm trạng thi sĩ
Sơn nguyên mùa nào cũng thương mây trắng, tàn như giấc mộng đã trôi xa. Lẻ bóng tôi về gom hết nắng, đốt cháy khung trời Chư Đăng Ya.
Khóc cũng dã quỳ, yêu cũng thế. Ai đem vàng thắm rải đầy non, em rời thơ trẻ, tay bồng bế. Nhạt lòng yếm thắm với môi son.
Tôi giờ lang bạt, hồn như núi. Mà vẫn chân trần lội suối khe, dã quỳ nhau chi trong tiếc nuối. Sơn nguyên rơi rớt một câu thề.
Núi dã quỳ anh bên ché rượu, nắng dã quỳ em ngân tiếng chiêng. Em dã quỳ xưa không bến đợi, tôi dã quỳ tôi trong ngả nghiêng…
Phạm Xuân Hùng
Nguồn thông tin được tham khảo từ: baodaklak
Nội dung được biên tập bởi: buonmathuot_.info