Con người luôn tìm cách bảo tồn và nuôi dưỡng văn hóa dân tộc để không bị đứt gãy. Những câu chuyện đầy cảm động về sự gìn giữ di sản văn hóa của già Ei Rung và người Xê Đăng tại Tây Nguyên chính là minh chứng sống của điều đó.
Con người luôn nỗ lực cất giữ và nuôi dưỡng văn hóa của dân tộc để không bị đứt gãy trong đời sống cộng đồng. Tôi đã trải qua những câu chuyện cảm động về việc gìn giữ văn hóa của cộng đồng.
Tại buôn Phơng, tôi nghe câu chuyện của già Ei Rung về việc bảo vệ bộ chiêng Knah của mình khỏi vấn nạn “chảy máu cồng chiêng”. Ông đã giấu bộ chiêng trên dầm nhà và chỉ gặp bình yên khi con trai hiểu và giữ lại chúng. Trong Lễ hội Văn hóa cồng chiêng, bộ chiêng của ông đã tham gia và trở thành điểm sáng của buôn Phơng.
Ở buôn Koanh, Y Ga đã từ chối bán bộ chiêng Aráp của mình để bảo vệ di sản văn hóa. Khi tổ chức Lễ cúng thần đất, bộ chiêng của anh trở thành phương tiện duy nhất để thông đạt với thần linh, vì không còn bộ chiêng nào khác trong vùng.
Ở buôn Kô Siêr và Kon H’ring, người dân đã bảo tồn và truyền dạy những bài chiêng cổ, sáng tạo thêm nhiều bài mới để phục vụ công chúng. Sự kế thừa và sáng tạo này đào sâu và nối dài nguồn mạch văn hóa của họ qua thế hệ. Những nghệ nhân như Y Duê Niê và A Blôi đã cống hiến để tái hiện văn hóa truyền thống của dân tộc.
Nguồn thông tin được tham khảo từ: baodaklak
Nội dung được biên tập bởi: buonmathuot_.info