Quạt nan ngày xưa – Báo Đắk Lắk điện tử

Đoạn giới thiệu: Hồi ức về chiếc quạt nan thân thương của thập niên 80 vùng quê, một biểu tượng không thể thiếu mỗi hè nắng nóng. Chiếc quạt nan không chỉ là vật dụng mà còn là hình ảnh gắn liền với tình yêu thương của bố mẹ, gió mát lành cho giấc mơ bay xa.


Một chiều mùa hè nóng nực, bạn nhớ lại chiếc quạt nan thân thương từ ngày xưa. Ký ức về chiếc quạt nan dường như đã ngủ quên, nhưng giờ đây, hình ảnh của nó lại tràn về trong tâm trí…

Thế hệ của tôi sinh ra vào những năm 80 của thế kỷ trước, ở vùng quê mà không ai là không biết đến chiếc quạt nan. Nhớ lại, khi tiếng cuốc râm ran gọi hè, bố tôi lại sửa soạn ra phía sau nhà để chế biến mấy thân tre già thành từng cái nan, rồi dành cả ngày để đan quạt. Tay bố thoăn thoắt chẻ, vót, rồi đan. Áo trên người bố ngấp nghé vì mồ hôi, khuôn mặt sạm đen cũng ướt sũng vì cái nắng gay gắt. Không chỉ riêng bố tôi, mà trong làng, dịp này, mỗi nhà đều trưng bày ngổn ngang vật liệu làm quạt trước hiên nhà, trên ngõ nhỏ. Bố tôi làm ra mỗi chiếc quạt nan với sự tỉ mỉ, đẹp như một tác phẩm của nghệ nhân thủ công thực thụ. Bố chỉ tôi cách đan quạt bằng nhiều cách khác nhau, như cách đan nong mốt, tức là chiếc nan này đè lên chiếc nan kia, dùng tay ấn chặt chúng lại với nhau cho đến khi tạo thành một tấm vừa ý, sau đó viền xung quanh. Cần phải dùng những chiếc cật tre già cứng nhất để tạo ra ba kiểu quạt nan mà bố tôi hay làm nhất: hình thang, tròn hoặc hình bầu. Sau khi quạt hoàn thiện, mẹ tôi sẽ thêu tên của các con lên quạt bằng những sợi chỉ xanh đỏ để đánh dấu chủ quyền…

Trong vùng đất quê của tôi, mỗi nhà đều có ít nhất một chiếc quạt nan, và có những nhà thậm chí có đến cả chục chiếc. Với khí hậu nắng gió quanh năm, những cơn gió Lào thổi hầm hập, cùng với việc điện cúp triền miên vào mùa hè, việc sử dụng quạt nan trở thành điều không thể thiếu. Mẹ tôi kể, tôi sinh ra vào những ngày nắng hạ chói chang nhất, cũng là những ngày cúp điện nhiều nhất. Vì nóng bức, tôi khóc suốt ngày dù được mẹ quạt nan tới khi tay mẹ mệt nhừ, nhưng tôi vẫn không ngừng khóc. Bất lực trước tình hình, mẹ cũng không kém phần xót xa. Mỗi khi nhớ lại những ký ức ấy, lòng tôi trào dâng tình yêu với mẹ và cả chiếc quạt nan bé nhỏ kia. Chiếc quạt nan theo bước chân của các bà, các mẹ đi chợ chiều, trong những buổi làm đồng nóng bức. Khi giải lao dưới bóng cây gạo, cây đa, tay người nào người nấy cầm chiếc quạt nan, vừa quạt vừa trò chuyện về cuộc sống hàng ngày. Nụ cười giấu sau vành nón trắng, những giọt mồ hôi lấp lánh khi nhắc đến việc đàn lợn, đàn gà sắp xuất chuồng, chuyện cắt bán rau, hay việc học hành của con cái. Góc quê yên bình, rôm rả tiếng cười, tiếng nói vang lên khắp nơi. Những khoảnh khắc ấy đã trôi qua từ lâu, nhưng vẫn in sâu trong ký ức, để rồi mỗi khi đi xa, ai cũng nhớ về hình ảnh của người quê hiền hậu, tay cầm chiếc quạt nan thân thương. Nhớ về quạt nan là nhớ về vùng trời quê yêu dấu, nơi mà chiếc quạt nan mang trong mình hình bóng của quê hương, hình ảnh của bố mẹ cả đời cống hiến vì con cái, những ngày hè mát lành gió biển giúp cho giấc mơ của chúng tôi bay xa hơn. Nhớ lại những câu hát trong bài “Bàn tay mẹ” của nhạc sĩ Bùi Đình Thảo: “Cơm con ăn tay mẹ nấu/ Nước con uống tay mẹ đun/Trời nóng bức gió từ tay mẹ, con ngủ ngon” và lòng tôi như được rung động từng nhịp nhạc.

Advertisement

Nguồn thông tin được tham khảo từ: baodaklak
Nội dung được biên tập bởi: buonmathuot_.info

Advertisement

About admin

Check Also

Buôn Ma Thuột – Hành trình trăm năm

Buôn Ma Thuột – trung tâm của Tây Nguyên, từng trải qua nhiều biến động …